hai bang:
o phương trời xa xôi ngày tháng dần trôi vô tình có khi nào dừng lại và a nhớ nhớ e như hàng ngày mà e vẫn lun nhớ người nhớ như in nụ cười ngày gạp nhau.
gấp 1 ngàn hạc giấy để đến ty đong đầy để e mơ nhận đc 1 điều ước dẫu ước mơ chỉ là 1 mơ ước htôi nhỏ nhoi rằng a sẽ đến lúc sớm mai bình minh.
Ngày mai nếu lúc thức zậy và e thấy a bên cạnh thì e sẽ nắm lấy cánh tay hoài ko buông a sẽ cấm tay e và lấy ôm lấy a dịu dàng để từ nay ko cho a ngày nào xa e.
Ngày mai nếu lúc thức zậy và e thấy a tươi cười thì e sẽ chẳng mún ước mơ jì hơn nữa e sẽ dành điếu ước ấy riêng tặng a ,nếu a hứa sẽ mãi cầm tay e và bên e.